Tại huyện Tam nông, tỉnh Đồng Tháp, có một tràm chim, tràm là cây tràm, rừng tràm. Tràm chim có nghĩa là chổ chim trong rừng tràm, với cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, thanh bình, giúp cho du khách quên mọi cảm giác mệt mỏi, căng thẳng trong cuộc sống, vì vậy tràm chim luôn thu hút lượng lớn du khách thăm quan.
Tràm Chim tại Tam Nông là khu bảo tồn thiên nhiên ngập nước rộng 7.612 hecta, nằm giữa bốn xã Phú Đức, Phú Hiệp, Phú Thọ và Tân Công Sính, cách thị trấn Tam Nông 800m đường chim bay.
Khu thiên nhiên này có những đám rừng sậy, lau, sen, súng, lúa ma (còn gọi là lúa trời mọc hoang dã tự nhiên), lác, năng… cùng nhiều động vật bò sát như trăn, rắn, lươn, rùa, các loại cá đồng, nhiều loại như chim nước, cò, vịt trời, diệc, cồng cộc, trích cờ, nhiều loại chim sếu, đặc biệt trong đó có nhiều sếu cổ trụi đầu đỏ là loại chim quý hiếm.
Hàng năm, loài sếu này kéo đến tràm chim Tam Nông vào mùa khô. Chúng ăn củ năng, cùng nhiều loài chim khác sống thành từng đàn, bay khá đông, trông rất vui mắt.
Sếu to, cao đến trên 1,7m, bộ lông xám mượt, cổ cao, đầu đỏ, đôi cánh dang rộng khi bay. Chim sếu rất chung thuỷ với nhau, bao giờ cũng cặp đôi vui đùa, nhảy múa, rất gần gũi với loài người từ khá lâu nay.
Đối với người Việt Nam, sếu là loài hạc, nhất là sếu đầu đỏ, biểu tượng cho sức mạnh, sự trường tồn và lòng thuỷ chung. Trong các đình chùa và nhiều bàn thờ của gia đình Việt Nam có nhiều hình tượng chim hạc, ở các bộ đồ thờ, như hạc đội đèn, hạc chầu. Trên mặt trống đồng cổ cũng có hoa văn chim hạc bay vầy đoàn cùng về một phía.
Các nhà nghiêm cứu về chim hoang dã đã có mô tả là “sứ thần của môi sinh” là “nhà quý tộc đáng yêu trong loài chim”. Sếu hay hạc có dáng vẻ cao ráo, thanh tú gây ấn tượng mạnh mẽ nhất cho người yêu thích và có tâm hồn nghệ sỹ.
Từ tháng 3 đến tháng 7, sếu từ các nơi xa lạ kéo nhau quy tụ về tràm chim Tam Nông khá đông đảo. Sự hiện diện trở lại của sếu ở nước ta sau nhiều năm vắng bóng (từ đầu thập niên 1950) đã khiến cho một số người chú ý phải thắc mắc.
Nhận xét sau đây của Hoàng Chu, trong một bài viết đăng ở tạp chí Người Du lịch: “Xưa kia, sếu có nhiều ở Việt Nam, nhưng vào đầu năm 1952 thì hoàn toàn biến mất dạng ở đồng Tháp Mười. Sau 33 năm biến mất, vào đầu năm 1988, sếu xuất hiện trở lại tràm chim Tam Nông. Sự biến mất của loại sếu được giải thích là do sự di dân ồ ạc của con người và chiến tranh kéo dài làm cho hệ sinh thái thay đổi, khiến cho sếu không thể sống được, phải kéo nhau bay đi nơi khác.
Nghiêm Cứu Về Sếu Đầu Đỏ.
Sếu chỉ sống ở vùng sinh thái tự nhiên cân bằng Tam Nông là vùng đất tự nhiên bảo đảm được sự cân bằng đó.”
Tuy nhiên trong thời gian qua, sếu chưa định cư hẳn mà chỉ xuất hiện vào lúc rạng đông và bay đi sau ba giờ đào bới kiếm ăn.
Cũng theo bài viết của Hoàng Chu cho biết: Năm 1988, Tam Nông có khoảng 1000 con, đến năm 1991 còn độ 814 con. Có năm số lượng sụt giảm thấp hơn.
Thấy trước nguy cơ có thể xảy ra trong việc khai phá Đồng Tháp Mười sau chiến tranh, trung tâm bảo vệ sinh học và môi trường thiên nhiên tràm chim Tam Nông, được sự giúp đỡ của tổ chức quốc tế bảo vệ sinh học (ICF) đã tiến hành quy hoạch khu bảo tồn Tràm Chim Đồng Tháp, vốn là nơi dung thân nổi tiếng của Siếu Viễn Đông có diện tích hơn 10.000 ha(trong đó 5000ha thuộc khu trung tâm ở dạng nguyên thuỷ).
Sếu ở Tràm Chim Tam Nông là sếu quý hiếm nhất trong các loại sếu hiện được thống kê.
Sếu đầu đỏ (antigone) toàn thân khoác một màu lông xám nhạt, phơn phớt xanh màu ngọc trai, đầu và một phần cổ trụi lông, da đỏ sẫm. Sếu thường cao từ 1,5 đến 1,6m, lúc trưởng thành có thể nặng từ 10 đến 15kg.
Hình ảnh: sếu đầu đỏ.
Có tất cả 15 loại sếu được thống kê. Chưa có loại nào có dấu hiệu tuyệt chủng.
Những nhà nghiêm cứu nhận thấy rằng, sếu có đến 15 cách thông tin khác nhau qua tiếng kêu để kết bầy khi bay, gọi nhau, chào hỏi, tỏ tình, biểu hiện thái độ khi báo nguy.
Ngoài “ngôn ngữ” thông tin bằng tiếng kêu, sếu còn có những hành động vận dụng cơ thể như dậm chân, vỗ cánh, dùng mỏ “trang điểm” ngoại hình. Vào mùa sinh sản, sếu còn biết phân chia lãnh thổ cho từng cặp. Tính tình sếu nóng nảy bất thường. Thức ăn chính của sếu là củ năng và các loài bò sát nhỏ. Sếu sống khoảng 30 năm, đẻ một hoặc hai trứng, ấp từ 28 đến 32 ngày, trứng nở, thường chỉ nở 1 con. Ngón chân út của sếu ngắn và nhô cao hẳn lên so với các ngón chân khác. Chúng làm tổ trên mặt đất, đầm lầy, sếu nhảy múa với nhau theo cách điệu “luân vũ” thật tuyệt vời
Bản luân vũ này thường là khúc dạo đầu của loài sếu trước lúc động đực kéo dài từ 3 đến 4 phút. Khi múa, sếu ngẩn cao đầu, xoè cánh chạy vòng tròn rồi cúi đầu nhảy tung lên cao, xoay tròn thân mình rất đẹp. Trong mùa sinh sản, sếu múa ghép đôi trông thật kỳ thú. Sếu đối với người châu á được coi là biểu tượng may mắn, hạnh phúc, lòng trung thực và sùng bái. Trong nền văn hoá của dân tộc trên thế giới, sếu là biểu tượng khá độc đáo.
Một dân tộc của Châu Phi từ lâu đời đã biết đưa những điệu nhảy múa này vào các lễ hội.
Ở Việt Nam, hoa văn rực rỡ nhất, đẹp nhất của nền văn hoá dân tộc là đàn hạc chim Việt bay chung quanh mặt trời được trang trí trên mặt trống đồng từ thời Hùng Vương dựng nước. Ở các đình chùa, miếu, hạc được đặt ở vị trí trang nghiêm. Trong các gia đình có truyền thống giáo dục và nghi lễ, hạc được đặt lên bàn thờ tổ tiên.
Hình ảnh: Sếu đầu đỏ đi tìm nơi trú ngụ sinh sản.
Dường như Sếu đầu đỏ chỉ xuất hiện trong các vùng đông Nam Á. Vì vậy, việc bảo vệ loài sếu quý hiếm này được coi là khẩn thiết. Sếu Tràm Chim Tam Nông đã trở thành điểm hẹn hoà bình của các nhà nghiêm cứu về sếu trên khắp thế giới với sự hợp tác quốc tế. Trại Tràm Chim đã xây dựng một trung tâm nghiêm cứu về sếu phương đông và một nhà khách dành cho khách du lịch đến viếng thăm.
Đăng bởi: du lịch việt