Cho đến bây giờ, chúng tôi vẫn không thể nào quên được những kỷ niệm đẹp về chuyến đi dài ngày đầy ấn tượng cách đây hơn 1 năm: hành trình vượt đường Hồ Chí Minh trong mưa lũ miền trung.
Trong mắt của nhiều người lúc ấy, chuyến đi của chúng tôi vào loại “quái đản” bởi nhiều yếu tố: khởi hành vào ngày 13/11 (ngày không tốt), với các trang bị đem theo gồm có áo phao, mì gói, báo cũ…
Ngày đầu tiên hành trình đường Hồ Chí Minh, khi đi trên quốc lộ 1A, đoạn ranh giới tỉnh Bình Thuận – Ninh Thuận, mưa như trút. Nước chảy xiết làm sạt lỡ những bờ kè, tràn cả vào các ngôi nhà hai bên đường khi đoàn vừa qua khởi Cà Ná. Người dân địa phương dồn cả giao súc, tài sản lên mặt lộ cao. Những dòng nước tuôn từ quả đồi, ngọn núi thành những dãy trắng xoá trông rất hung tợn. Nhóm hướng dẫn viên chúng tôi cùng anh tài xế Vinh trống vỗ lồng ngực, ai cũng lo lắng, vừa cố trấn an, vừa chuẩn bị tư thế “phát áo phao, mì gói” cho du khách vốn là những người trung niên, lớn tuổi và… không biết bơi trong trường hợp xấu nhất là bị nước cuốn phăng đi.
Hình ảnh: đường Hồ Chí Minh.
19 giờ, xe cũng tới Đèo Cả. Khi đổ đèo xuống đồng bằng phía Phú Yên, những dòng nước lũ như thác đổ từ các đỉnh cao ấp xuống xe. Tài xế Vinh mím chặt môi giữ ững tay lái cho xe khỏi bị cuốn trôi xuống vực, lúc ấy chỉ thấy nhấp nhoá toàn là nước cuồn cuộn. Chúng tôi đều đứng dậy trong tư thế sẵn sàng ứng phó nguy cấp. May quá, sau đó vẫn tới được Tuy Hoà giữa cơn mưa còn tầm tã.
Đêm hôm đó, không ai ngủ được,, có người bảo phải quay về, có người lại muốn tiếp tục. Sau cuộc họp khẩn cấp và xác nhận thông tin chúng tôi quyết định: đi cho hết cuộc hành trình gian nan này. Sáng sớm, người trưởng nhóm hướng dẫn viên dù cao tuổi vẫn băng mình qua gió lạnh và còn nặng hạt mưa như trút đổ ra ngoài khác sạn quan sát tình thế về phía nam, thành phố Tuy Hoà chìm ngập trong biển nước. Các đoàn cứu hộ đang bận rộn. Một chú rể quần áo nhiêm chỉnh trên đường đi rước cô dâu mặt mày bí xị, rơm rớm nước mắt chạy tới chạy lui cạnh biển nước, không biết làm sao vượt qua vùng nước lũ hơn 10km để gặp người yêu dấu…
Những ngày hôm sau, trời quang mây tạnh, đã có chút nắng hồng từ phía Đông, ai cũng mừng thầm. Đúng là “trời không phụ ngừoi có lòng”!… Những tưởng khó khăng đã đi qua, nhưng…”nào ai học được chữ ngờ”.
Hết quốc lộ 1A ngật lụt đến đường Hò Chí Minh sạt lỡ. Ăn trưa tại thị trấn Khâm Đức, Phước Sơn chúng tôi lân la hỏi thăm tình hình cùng chị bán quán giải khát thì được biết” hôm kia vừa có vụ sạt núi gây nguy hiểm người, nên đi đường Hồ Chí Minh cần thận trọng. Đất đá ngổn ngang nhưng đi đâu chúng tôi cũng nhận được sự giúp đỡ nhiệt tình của các bạn thanh niên xung phong. Gửi biếu họ những gì trên xe: mì gói, thuốc lá, bánh kẹo, báo… nhìn khuôn mặt rạng rỡ, chúng tôi cảm thấy thật ấm áp, yên tâm hơn. Hành trình vẫn dài nhưng chúng tôi không còn lo sợ nữa, ai cũng phấn khởi, hy vọng vì chúng tôi tin tưởng rằng mình có thể vượt qua khó khăn thử thách và… Bác Hồ vẫn phù hộ cho chúng tôi bởi chúng tôi đã hết lời cầu nguyện Bác theo cùng ở dọc đường…
Hành trình của chúng tôi đã khép lại, khó khăn chồng chất nhưng những gì chúng tôi nhận được là một tầm nhìn mới về đất nước, về con đường Hồ Chí Minh lịch sử, về sức mạnh tinh thần của dân tộc Việt Nam và… vượt trên tất cả là sự tin tưởng của du khách, những người bạn đã cùng chúng tôi “đồng cam cộng khổ” trong suốt 10 ngày.
Bài học rất quý giá chúng tôi được là” “phải dấn thân mới biết rõ thực tế. Cuộn mình trong chăn ấm nệm êm và hoảng sợ trước lời đồn đại, con người sẽ trở nên nhụt chí”.
Đăng bởi: du lịch việt